Dạy con là một trong
những khó khăn đòi hỏi cha mẹ cần có thời gian học hỏi và rút kinh
nghiệm. Nhưng dù có biết vậy, các bậc cha mẹ vẫn mắc phải những sai lầm
nghiêm trọng có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển tâm lý và thậm chí cả
thể chất của con trẻ.
1. Đánh đòn con: Chắc chỉ có ăn đòn con mới hiểu ra mọi việc
Có nhiều người khi tức giận lên thường
tát lia lia hay đánh vào mông con liên hồi khi con trẻ chưa kịp hiểu lỗi
của mình. Những vết hằn đỏ hay bầm tím không phải là quan trọng mà quan
trọng là những vết thương tâm lý trong tâm hồn con trẻ.
Mỗi cái đánh trong cơn giận dữ sẽ kiến
trẻ nghĩ rằng nó không được yêu thương, nó không cần thiết và sự có mặt
của nó là một điều tai họa với bố mẹ. Nhiều ông bố bà mẹ có quan niệm
hết sức sai lầm về việc dạy con ghi nhớ lỗi bằng sự trừng phạt. Sự tàn
ác sẽ làm nảy sinh ra sự tàn ác. Hãy nghĩ về điều đó trước khi bạn giơ
tay giáng vào mặt con những cái tát.
2. Sự xa cách, vô tình: Mẹ đang mệt lắm, con đừng làm phiền mẹ
Từ chối những gần gũi, chia sẻ của con
vào những lúc con cần thiết là một đặc điểm của các ông bố bà mẹ hiện
đại. Khi đứa trẻ lại gần và yêu cầu bố mẹ chơi với nó, nó thường nhận
được thái độ cau có, mệt mỏi hay thờ ơ: “Con tự chơi đi, để cho mẹ yên,
mẹ mệt lắm rồi”.
Khi luôn bị từ chối như vậy, trẻ sẽ
không còn muốn giao tiếp với bố mẹ nữa, chúng trở nên trầm lặng, kín
đáo, ít thổ lộ hay ngược lại hung dữ, thô bạo. Những đứa trẻ thường
xuyên bị đẩy ra như vậy sẽ bắt đầu tìm những cách gỉai quyết vần đề của
mình theo cách khác và vì thế chúng rơi vào những nhóm trẻ có vấn đề với
xã hội.
3. Mâu thuẫn trong giáo dục con cái: Mẹ đồng ý, còn ba không đồng ý cho con đi chơi với bạn bè
Đây thường là sai lầm của những bậc cha
mẹ không có quan điểm đồng nhất khi dạy con và vì thế, giống như hai
người đắp tấm chăn nhỏ, họ sẽ co kéo để cái chăn về phía mình nhiều hơn.
Họ mâu thuẫn nặng nề với nhau trong cả hành động lẫn lời nói và đứa trẻ
không làm sao có thể làm cho cả cha lẫn mẹ được vừa lòng. Và vì thế nó
phải tìm cách thích hợp với cả hai bên cùng một lúc.
4. Sự thờ ơ: Con muốn gì cũng được, mẹ không quan tâm
Sự thiếu quan tâm kiểm soát của cha mẹ
sẽ khiến trẻ có cảm giác bị bỏ rơi và vì thế nó cũng sẽ dễ dàng rơi vào
những nhóm trẻ có hành vi nổi loạn, chống đối nề nếp xã hội. Chúng sẽ
lớn lên như những con sói hoang, không tin vào ai và cố gắng tồn tại xa
cách tất cả.
5. Chuyên chế: Mẹ nói phải làm như thế nghĩa là con phải làm
Sự nghiêm khắc quá mức trong giáo dục
khiến đứa trẻ luôn bị từ chối và cấm đoán sẽ cảm thấy bị căng thẳng
thường xuyên. Nó sẽ không hiểu vì sao nó luôn phạm lỗi dù nó đã hết sức
cố gắng. Kếu quả là đứa trẻ sẽ không có khả năng đánh giá mọi việc một
cách khách quan. Chúng sẽ lớn lên với một thái độ sống phụ thuộc, bị nô
lệ và thậm chí là gần như không còn cảm thấy trách nhiệm của mình với
bất kỳ điều gì. Chúng quen làm theo sai bảo, ra lệnh. Thái độ hiền lành
bên ngoài có thể che dấu những khao khát bùng nổ, phản kháng bên trong.
6. Làm thay con mọi điều: Con đưa mẹ đút cho, con đưa mẹ lau mũi cho, con đưa mẹ cột giây giày cho…
Và sau đó sẽ là: Để mẹ làm bài tập cho
con, để mẹ chọn cô dâu cho con, để mẹ tìm việc làm cho con… và còn rất
nhiều điều khác bạn muốn làm thay con. Những đứa trẻ lớn lên từ sự bảo
bọc vô điều kiện đó sẽ không có khả năng tự quyết được điều gì, nó sẽ
khó khăn để hòa nhập vào cuộc sống bên ngoài. Đa phần các bậc cha mẹ như
thế này sẽ luôn cố gắng bao bọc con hết cả đời và kìm hãm sự phát triển
của con.
Tình yêu chứ không phải sự nuông chiều
Nhiệm vụ đầu tiên và cơ bản nhất của bất
kỳ người làm cha mẹ nào là phải xây dựng cho con trẻ niềm tin rằng nó
luôn được yêu thương và cha mẹ luôn quan tâm đến nó. Tất nhiên là cha mẹ
nào cũng yêu con và ít người suy nghĩ xem phải thể hiện điều đó như thế
nào, bằng cách nào. Chính cách cha mẹ thể hiện tình yêu thương của mình
sẽ ảnh hưởng lớn đến con cái.
Các nhà tâm lý học Mỹ đã đưa ra vài phương cách thể hiện tình yêu thương của mình cho các bậc phụ huynh:
– Giao lưu với trẻ bằng đôi mắt:
Hãy luôn nhìn con trẻ bằng đôi mắt thoải mái, tự nhiên, thẳng thắn và ấm
áp. Trong giai đoạn đầu, khi trẻ còn nhỏ, giao lưu bằng ánh mắt chính
là một phương cách quan trọng nhất để truyền cho trẻ tình yêu thương của
mình. Bạn càng nhìn trẻ nhiều bằng ánh mắt yêu thương, trẻ càng được
thấm đẫm tình yêu đó.
– Giao lưu thể chất: Những động
chạm dịu dàng, những cái ôm, bàn tay vuốt tóc nhẹ nhàng… Quan trọng là
làm sao để những cái ôm và sự vuốt ve đó được tự nhiên, chân thành chứ
không có vẻ biểu diễn hay làm quá.
– Sự chăm chú, gần gũi: Một sự tập trung
cao độ những chú ý của mình khi ở bên con sẽ giúp trẻ hiểu rằng nó rất
quan trọng và có ý nghĩa. Điều đó hết sức cần thiết cho sự phát triển
lòng tự tin vào chính bản thân mình của trẻ.
– Kỷ luật: Đó chính là phương
thức giúp trẻ trưởng thành chứ không phải là sự trừng phạt. Các bậc phụ
huynh cần biết rằng kỷ luật mà họ đề ra không phải là cách để chính họ
được thoải mái trong việc dạy dỗ trẻ mà là những bài học của trẻ cho
cuộc sống của mình.
Tất cả những điều vừa kể trên đều quan
trọng như nhau và các nhà khoa học khuyên các bậc phụ huynh sử dụng
chúng trong mọi giai đoạn lớn lên và trưởng thành của con cái. Nhiều
người cho rằng phải kiềm chế thể hiện tình yêu thương của mình, để con
trẻ không trở thành những đứa trẻ nuông chiều, ích kỷ, tự mãn, hư hỏng.
Ngược lại – những cá tính đó của con trẻ thường xuất hiện khi chúng
thiếu thốn tình yêu hay chính xác hơn là khi bạn thay thế chúng bằng
những món quà đắt tiền, chiều chuộng những đòi hỏi, nhõng nhẽo vô lối
của trẻ.
Nguồn tin: shopdochoicuabe.blogspot.com
https://www.facebook.com/dochoiembe.vn/
Trả lờiXóa