Khi ai đó hỏi về những mơ ước,
hầu hết chúng ta sẽ nói về những điều lớn lao, những hoài bão cao xa
trong tương lai. Thế nhưng đối với một cô bé nghèo thì ước mơ thật vô
cùng giản dị: em cần một đôi dép .
Đối với nhiều người điều ấy chẳng đáng để tâm nhưng với em nó lại là một
mơ ước thật sự. Thế mới biết trong cuộc sống thường ngày còn rất rất
nhiều những cảnh đời bất hạnh, tuổi thơ các em gắn liền với những tháng
ngày phải bươn chải vất vả trên từng con đường hẻm phố để kiếm tiền nuôi
bản thân và gia đình.
Các em đã không có được những gì tưởng chừng là bình thường nhất, đơn sơ
nhất. Liệu những bậc làm cha làm mẹ nghĩ thế nào khi con cái mình nói
rằng "mơ ước" ba hết uống rựơu, hết cá độ đá banh?
Trách nhiệm ở đâu khi bắt con phải ghánh chịu những điều ấy trong đoạn
đường đời mà đúng ra các em đúng ra được quyền cắp sách đến trường, vui
cùng bè bạn và mong mỏi những điều lớn lao hơn.
Mong rằng các bậc làm cha làm mẹ ấy hãy làm sao để các em đừng bao giờ
phải nói những những điều ấy bằng từ "mơ ước", mà đó phải là điều các em
hiển nhiên có. Xin hãy để những tâm hồn trẻ thơ có thời gian và không
gian bay cao, bay xa hơn trong thế giới của riêng mình.
Hiện nay số lượng trẻ em nhận được sự giúp đỡ còn ít so với con số trẻ
em có hoàn cảnh khó khăn trong thực tế. Hằng ngày, ở đâu, vào bất cứ
thời gian nào cũng có thể bắt gặp hình ảnh các trẻ em phải làm những
công việc mưu sinh cực nhọc, thậm chí không hiếm trường hợp các em còn
bị lợi dụng bóc lột sức lao động, dụ dỗ vào con đường phạm pháp.
Việt Nam chúng ta là một trong những quốc gia đầu tiên trên thế giới kí
vào Công ước Liên Hợp Quốc về quyền trẻ em, do vậy chúng ta hãy cùng
nhau tiến hành nhiều biện pháp mạnh mẽ hơn nữa để mang lại cuộc sống
tươi đẹp cho các em. Đừng để các em mới vài tuổi đời đã phải làm, phải
lo những điều của người lớn.
Nguồn tin: shopdochoicuabe.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét