Thứ Hai, 31 tháng 8, 2015

Buông tay để con khôn lớn

Bảo bọc, che chở con là bản năng của người mẹ. Nhưng nếu mẹ không dám buông tay cho con bay ra bầu trời rộng lớn, thì con sẽ mãi mãi chỉ là một đứa trẻ lớn xác
Khi con mới chào đời, mẹ nâng như trứng, hứng như hoa. Từ bữa ăn, giấc ngủ của con được mẹ chăm bẵm. Mẹ tưởng như trên đời này, ngoài mẹ ra không ai hiểu ý con, không ai chăm sóc con, không ai yêu thương con nhiều như mẹ. Con bước sang một tuổi, bắt đầu tháng ngày triền miên ốm. Một tháng 30 ngày thì 15 ngày con ốm. Có khi, hai mẹ con tha nhau hết bác sĩ này đến bệnh viện khác và con nằm viện hết 10 ngày. Cứ năm ba bữa khỏe, con lại dính những bệnh trẻ em: ho, sổ mũi, dị ứng…Mẹ không dám cho con mặc áo sát nách. Quần áo con toàn là đồ dài. Nếu là đồ cộc thì phải ngắn tay, cổ không khoét sâu. Tối đến, con bận nguyên bộ kín cổng cao tường, mẹ cho con đeo tất cho ấm. Khi tắm cho con, mẹ nhỏ vào vài giọt dầu tràm, hay dầu khuynh diệp, hoặc địa liền gừng gió để tránh cho con nhiễm lạnh. Tuy nhiên, con vẫn không khỏi bị nhiễm lạnh.
                                    

Mẹ không dám cho con đến những nơi đông người, như khu vui chơi, công viên, những cuộc offline của những bạn sinh cùng tháng cùng năm với con. Mẹ thậm chí còn không dám cho con đến những khu vui chơi dành cho trẻ em để con mở mang tầm nhìn. Mẹ không dám cho con đi đâu xa vòng tay mẹ, tầm mắt mẹ. Cuối tuần, con chỉ loanh quanh bên mẹ. Trong khi các bạn khác được đi tắm nắng, vui chơi trong công viên, thì con chỉ ru rú ở nhà. Con như cây non bị ám nắng, yếu ớt và sức đề kháng ngày càng kém.


Con đến tuổi đi học mẫu giáo, mẹ chần chừ mãi mới dám gửi con đi. Con đi học, một lớp gần 20 bạn nhỏ, và chỉ có 3 cô giáo, liệu con có được ăn no ngủ yên như ở nhà mình, với mẹ? Liệu con không ăn kịp, hay con không muốn ăn, các cô có dỗ con và đổi món cho con không? Gần 20 bạn nhỏ lúc nào cũng rền rĩ, con có được ngủ ngon giấc - con vốn ngủ rất tỉnh, chỉ có vài tiếng động, hay tiếng nói là con bật dậy rồi. Và các cô có trải nệm ấm cho con nằm, có đắp chăn khi con say ngủ, có quàng cho con cái khăn vào cổ để con tránh bị ho? Con không quen nằm quạt chĩa thẳng vào người, còn trên lớp các con phải nằm xếp lớp dưới chiếc quạt trần chạy vù vù. Càng nghĩ càng xót xa. Có lẽ vì thế mà từ ngày đi học, cứ dăm ba bữa khỏe là con lại ốm một trận ra trò. Con chưa kịp khỏe hẳn là lại phải vào trường, và liên khúc ốm-khỏe-ốm cứ lẽo đẽo theo mẹ con mình cho đến khi con hơn 4 tuổi…


Không phải mẹ không muốn đôi chân của con vững vàng hơn, tầm mắt của con nhìn xa hơn, thân thể con cứng cáp hơn, trí khôn của con rộng mở hơn… mà là mẹ cho rằng chưa đến lúc để buông tay ra cho con bước một mình. Nhiều khi mẹ tự hỏi: khi nào đây? Khi nào mẹ mới an tâm để con bay ra bầu trời rộng lớn? Chắc không bao giờ, con ạ. Cho đến giờ này, khi mẹ đã bước sang tuổi 30 và bà ngoại đã con đàn cháu đống, nhưng bà vẫn nghĩ mẹ còn bé và cần dìu dắt.

Nhưng… dù mẹ có muốn giữ chặt con trong vòng tay, rồi cũng đến lúc tự con muốn gỡ vòng tay mẹ, để bay nhảy. Chẳng ai có thể dạy mẹ để con tự lập, ngoài con. Cảm ơn con đã dạy cho mẹ biết cách buông lỏng vòng tay cho con được phát triển.
                                    

Con muốn được dắt chiếc xe đạp của con ra ngoài công viên. Xe đạp mẹ mua cho con trai từ khi con 2 tuổi, nhưng chỉ để đi lòng vòng trong nhà. Mẹ sợ con mang xe ra ngoài, chạy ở ngoài đường bẩn thỉu, và lỡ con ngã, sẽ rất đau. Nhưng một sáng đẹp trời, mẹ với con và chiếc xe đạp đã líu ríu dắt nhau ra công viên. Mẹ nhìn con hăm hở đạp xe, mắt hướng về phía trước, môi bặm lại cương nghị… mẹ quan sát con cách con điều khiển xe, lòng chợt buồn chợt vui. Vậy là chàng trai 4 tuổi của mẹ sắp lớn rồi!

Con rất thích chơi với bạn bè cùng lứa. Gặp bạn, con sà vào, líu ríu trò chuyện. Con luôn là đứa trẻ đầu trò, các bạn của con chạy theo mỗi khi con bước đi. Con cũng tinh nghịch, biết đùa, biết sẻ chia, biết nhường nhịn. Mẹ tự hỏi, từ đâu con học được những điều ấy khi mẹ quản thúc con đó giờ?

Con thích được tự cởi đồ, tự chọn quần áo, tự mặc đồ, tự đánh răng trước khi đi ngủ. Có hôm, con nhất quyết mặc bộ đồ đỏ chói “chó sủa” chỉ vì có hình McQueen tia chớp mà con thích. Giày cũng phải màu đỏ và nón cũng cùng màu. Ôi, con đã bắt đầu hình thành cá tính và thích thể hiện mình rồi đây. Mẹ thích cách con tự chuẩn bị cho chính mình, một bước tiến mới để con tự lập.


4 tuổi, mẹ đã không còn phải ép con ăn thêm từng miếng cơm như cách đây một năm. Con tự đòi ăn nếu đói, tự ngưng nếu đã no. Con bắt đầu tròn trịa, mẹ sờ vào người con đã thấy có da có thịt và cứng cáp. Tự bao giờ mẹ không bao giờ phải lo lắng bữa ăn giấc ngủ của con nữa. Con đã tự lo được cho bản thân mình theo một cách riêng. Chỉ có tối đến vẫn thích mẹ ôm. Ôi, mẹ còn được ôm con đến chừng nào nữa? Đến chừng nào thì mẹ sẽ phải xin phép nếu muốn ôm và hôn chàng trai của mẹ? Con sẽ lớn nhanh như thổi…

                                    


Mẹ có dám buông tay để con khôn lớn?
Chỉ cách đây chưa đầy một năm thôi, mẹ còn không chắc sẽ buông tay để con khôn lớn. Nhưng nay con đang lớn thật rồi, tự con dạy mẹ cách buông lỏng vòng tay để con phát triển theo cách con muốn. Mẹ có lẽ không có sự lựa chọn nào khác, ngoài cách để con lớn khôn.
Nguồn tin: shopdochoicuabe.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét