“Hôm nay ở lớp vui không?” – hầu hết trẻ sẽ nói “bình thường”. Cha mẹ sẽ không bao giờ hiểu con thực sự nghĩ gì.
Trẻ nhỏ tưởng như rất dễ hiểu nhưng cũng
là những “đối tượng” khiến cha mẹ phải đau đầu nhất. Một ví dụ đơn giản
về câu hỏi phổ biến của cha mẹ “Hôm nay ở lớp con có gì vui không?” –
hầu hết cha mẹ đều hay hỏi con câu hỏi đó. Tuy nhiên, hầu hết trẻ sẽ lơ
đãng nói “rất vui ạ” hoặc “bình thường ạ”. Một số câu hỏi mà cha mẹ đặt
ra đôi khi lại khiến đứa trẻ cảm thấy khó chịu và vô nghĩa.
Nếu vậy, không có cách nào khiến các bậc
cha mẹ hiểu được suy nghĩ thực sự của con mình? Có! Những bà mẹ thông
minh vẫn luôn biết cách nói chuyện với con để khơi gợi bé sự thân thiết
và tin tưởng.
Hỏi trẻ cần chi tiết, cụ thể
Đừng hỏi con “Hôm nay ở trường có gì vui
không” mà nên hỏi bé một cách cụ thể “Hôm nay con học những môn gì vậy
nhỉ”, “Ở lớp nhạc hôm nay cô dạy con bài gì?”…Cha mẹ có thể mất nhiều
câu hỏi hơn với con nhưng đó là những câu hỏi đơn giản, cụ thể, bắt đầu
từ những vấn đề dễ hiểu nên trẻ sẽ trả lời ngay lập tức mà không cảm
thấy áp lực.
Không phủ nhận mà phải đồng cảm
Cha mẹ luôn cho rằng mình là người từng
trải, hiểu chuyện, là “người lớn” và do đó dễ dàng phủ nhận cảm xúc và
quan điểm của trẻ. Ví dụ, khi đứa trẻ nói “Học toán chán lắm!”, các bậc
phụ huynh sau đó ngay lập tức nói “Chán đâu mà chán. Học toán rất hay.
Học giỏi toán con có thể ….”. Trẻ nhỏ sẽ ngại tranh luận và sau đó, dần
dần nhận ra cha mẹ có quan điểm khác mình, từ đó không sẵn sàng chia sẻ
cảm xúc bản thân.
Câu trả lời phù hợp cho con phải là
“Trước kia mẹ cũng không thích học toán. Thế nhưng sau đó, có vài chuyện
xảy ra và mẹ đã nhận thấy học toán rất hay”. Sau đó, cha mẹ có thể kể
một câu chuyện cho trẻ. Hãy để trẻ biết cha mẹ cũng hiểu những cảm xúc
của con sau đó mới giúp con thoát khỏi rắc rối.
Kỹ năng cần thiết và quan trọng nhất của
cha mẹ nếu muốn con thoải mái bộc lộ cảm xúc thật, đó là cần phải biết
lắng nghe. Trẻ gặp chuyện buồn ở lớp, bị cô giáo mắng, điểm kém hay cãi
nhau với bạn bè…và muốn tâm sự với mẹ, kết quả câu nghe được lại là “Mẹ
đã bảo con rồi. Con như vậy thì bảo sao…”. Những câu chê trách, châm
biếm như vậy thường không mang lại tác dụng. Trẻ cũng không vì những câu
nói ấy mà rút ra được bất cứ kinh nghiệm gì ngoài việc tự hiểu rằng
“lần sau không nói với mẹ nữa”. Chính vì vậy, khi thấy con có tâm sự, có
điều cần sẻ chia, nhiệm vụ của mẹ là lắng nghe, không phải là thuyết
giáo.
Thể hiện “mẹ thực sự quan tâm đến câu chuyện của con”
Khi nói chuyện với con, cố gắng ngồi
xuống, nắm tay con, mắt nhìn con và thể hiện rằng mẹ quan tâm đến câu
chuyện của con. Trẻ nhỏ rất nhạy cảm. Những hành động như rửa bát, gấp
quần áo, xem tivi khi nói chuyện với trẻ sẽ khiến trẻ con không còn hứng
thú chia sẻ.
Nguồn tin : dochoiembe.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét